Bài của Tác giả Nguyễn Tường Vi: Có một thứ tưởng như vô hại, ngày qua ngày len lỏi vào cuộc sống ta. Ban đầu nó chỉ là một trò giải trí, một cách xả stress, một khoảng hẹn với bạn bè.

Nhưng nếu không tỉnh, khoảng hẹn ấy sẽ dần chiếm hết những gì quý giá nhất.
Khi mình mê game quá độ, mình vô tình đánh đối những điều rất quý:
– Giấc ngủ, không chỉ là nghỉ ngơi, mà là thời gian thân và tâm được tái tạo
– Đôi mắt, cửa sổ nhìn thế gian, nhưng dần mệt mỏi, khô rát và mất cảm giác trước vẻ đẹp đời.
– Sức khỏe, món quà lớn nhất ba mẹ mong mình giữ, một khi yếu, mọi ước mơ trở nên mong manh
– Sự tập trung và bình an, hai thứ không thể mua được, chúng chỉ nuôi lớn bằng lối sống tỉnh thức
– Và quý nhất thời gian tuổi trẻ, thời gian đi rồi không thể quay lại.
=>Cái gì cho khoái cảm nhanh nhất, cũng thường là thứ hủy hoại chậm nhất.
Đây không phải là lời phán xét về trò chơi.
G ame không xấu. Vấn đề là khi cả thanh xuân xoay quanh màn hình, ta bỏ lỡ con đường đẹp đẽ khác: tình thân, học hỏi, sáng tạo, gieo duyên lành.
Trong Phật pháp có câu: nghiệp là mầm, hành động hôm nay gieo nhân cho ngày mai. Mỗi lần ta chọn khoái lạc dễ dãi thay vì chánh niệm, ta gieo một hạt giống khiến tâm trở nên phụ thuộc, phụ thuộc vào cảm giác tạm bợ, phụ thuộc vào chiến thắng ảo, phụ thuộc vào cuộc sống bị chia sẽ cho một thế giới khi tắt máy, không ai nhớ tên mình.
=>Trong game, luôn có phần thưởng, cấp độ, vũ khí, trang phục… tất cả được thiết kế để khiến ta muốn thêm, muốn nhiều, muốn mãi. Muốn thắng, muốn được công nhận, muốn có thứ độc nhất vô nhị. Đó là nghiệp tham. Tâm tham khiến con người không biết đủ, luôn chạy theo khoái lạc tức thì. Kết quả là mất thời gian, hao tài, và đánh đổi cả sức khỏe.
=> Trong game, thắng thua chỉ là ảo, nhưng cảm xúc lại thật. Khi thắng, hỉ hả, tự cao. Khi thua, tức giận, chửi bới, đập bàn phím, cáu gắt với người thân. Đó là nghiệp sân. Sân hận gieo ra năng lượng bất an, phá hoại tình cảm, làm tan rã tình thân. Người sống nhiều trong sân thì sau này thường gặp cảnh trái ý, khó giữ bình an.
=> Game cuốn ta vào một thể giới hư cầu, nơi mình tưởng rằng chiến thắng này có giá trị. Nhưng khi tắt máy, tất cả biến mất, chẳng ai nhớ tên mình. Si là lầm chấp cái giả là thật. Si là quên mất ba mẹ đang lo, quên mất cơ thể cần nghỉ, quên mất đời sống thực đang chờ mình xây dựng. Đó là nghiệp si. Si mê khiến ta phung phí phước báu tuổi trẻ, bỏ lỡ cơ hội trưởng thành
Hãy dừng lại và hỏi lòng mình bằng một câu thật lòng: Ta có muốn ngồi đây cày game ngày đêm? Hay ta muốn sống một đời đủ sức khỏe, đủ tỉnh thức, đủ bình an để lo cho chính mình và những người ta thương?
Ba mẹ ta đang chợp mắt từng chặp vì lo cho tương lai ta. Họ đã dốc sức, đặt niềm tin và hy vọng vào đứa con. Trong khi con… vẫn đang cày nốt một trận game dở dang, trong một thế giới không ai nhớ tên mình khi tắt máy
=>Trong game, luôn có phần thưởng, cấp độ, vũ khí, trang phục… tất cả được thiết kế để khiến ta muốn thêm, muốn nhiều, muốn mãi. Muốn thắng, muốn được công nhận, muốn có thứ độc nhất vô nhị. Đó là nghiệp tham. Tâm tham khiến con người không biết đủ, luôn chạy theo khoái lạc tức thì. Kết quả là mất thời gian, hao tài, và đánh đổi cả sức khỏe.
=> Trong game, thắng thua chỉ là ảo, nhưng cảm xúc lại thật. Khi thắng, hỉ hả, tự cao. Khi thua, tức giận, chửi bới, đập bàn phím, cáu gắt với người thân. Đó là nghiệp sân. Sân hận gieo ra năng lượng bất an, phá hoại tình cảm, làm tan rã tình thân. Người sống nhiều trong sân thì sau này thường gặp cảnh trái ý, khó giữ bình an.
=> Game cuốn ta vào một thể giới hư cầu, nơi mình tưởng rằng chiến thắng này có giá trị. Nhưng khi tắt máy, tất cả biến mất, chẳng ai nhớ tên mình. Si là lầm chấp cái giả là thật. Si là quên mất ba mẹ đang lo, quên mất cơ thể cần nghỉ, quên mất đời sống thực đang chờ mình xây dựng. Đó là nghiệp si. Si mê khiến ta phung phí phước báu tuổi trẻ, bỏ lỡ cơ hội trưởng thành
Hãy dừng lại và hỏi lòng mình bằng một câu thật lòng: Ta có muốn ngồi đây cày game ngày đêm? Hay ta muốn sống một đời đủ sức khỏe, đủ tỉnh thức, đủ bình an để lo cho chính mình và những người ta thương?
Ba mẹ ta đang chợp mắt từng chặp vì lo cho tương lai ta. Họ đã dốc sức, đặt niềm tin và hy vọng vào đứa con. Trong khi con… vẫn đang cày nốt một trận game dở dang, trong một thế giới không ai nhớ tên mình khi tắt máy
Hãy tạo cho bạn 1 thói quen lành mạnh để từ bỏ g ame
1.Nhận diện, không phủ nhận: thừa nhận mình đang lệ thuộc g ame là bước đầu giải thoát.
2.Đặt giới hạn nhỏ: từ hôm nay, giảm 30-60 phút mỗi ngày, không chơi trước giờ ngủ.
3.Bảo vệ giấc ngủ: tắt màn hình 60-90 phút trước khi ngủ, tập thói quen thở 5 phút trước khi ngủ.
4.Thay thế có ý nghĩa: mỗi giờ ít chơi, đối lấy 10-20 phút thiền, đi bộ, đọc sách hoặc trò chuyện thật với người thân.
5.Tạo giờ vàng sáng: 30-60 phút đầu ngày dành cho thân tâm (thở, tụng, tập thể dục), để không bắt đầu ngày bằng cơn đòi hỏi khoái cảm.
6.Gieo lành: làm 1 việc nhỏ thiện nguyện/giúp đỡ mỗi tuần, tâm mình sẽ lớn lên thay cho khoảng trống game để lại.
7.Tự thương: không tự hành hạ vì đã lỡ, nhẹ nhàng điều chỉnh, kiên nhẫn như mình dạy một đứa trẻ.
8.Kết bạn với mục tiêu: viết ra 3 ước mơ lớn (6 tháng, 1 năm, 5 năm). Mỗi lần muốn cày, nhắc mình về ước mơ đó
9.Trợ giúp khi cần: nếu thấy rối quá, tìm một người tin cậy, thầy/cô, hoặc nhóm tu/nhóm hỗ trợ để có accountability.
10.Hằng ngày nhớ: Một ngày có chánh niệm hơn, là một ngày gieo một hạt phước.
=>Nếu tâm không được chăm sóc, nó sẽ chạy theo những thứ vui dễ dãi và tự làm tổn thương chính mình. Nhưng tâm cũng có khả năng hồi phục. Mỗi ngày ta có thể chọn gieo một hạt giồng khác: hạt của chánh niệm, hạt của trách nhiệm, hạt của tình thương. Hãy buông chiếc điều khiển khi cần buông. Hãy trở về với thân, với hơi thở, và nhớ răng thanh xuân không phải để đốt cho cảm giác tạm bợ, mà là để nuôi dưỡng một đời có sức khỏe, sáng suốt và thương yêu.
Nguyện cho mọi người biết quay về, biết chăm sóc thân tâm mình, biết yêu thương bản thân và những người đã vì mình mà mất ngủ.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật