Thuở còn hai mấy ngày xưa, mình toàn nghĩ đến những người đàn ông kiểu “giải cứu thế giới”, ăn sóng nói gió, vá trời lấp biển, bây giờ mình lại nghĩ về người đàn ông “bé nhỏ”.

Thuở còn hai mấy ngày xưa, mình toàn nghĩ đến những người đàn ông kiểu “giải cứu thế giới”, ăn sóng nói gió, vá trời lấp biển, bây giờ mình lại nghĩ về người đàn ông “bé nhỏ”.. .. Ngày 29 tết, cái mã điện thoại dù đã dùng đến hàng nghìn lần mà mình tự nhiên quên. Thử mọi cách cũng không ra. Điện thoại bị vô hiệu hóa. Khổ tâm ghê gớm.

Cũng vì cái sự quên của mình mà ngày 30 cả nhà suýt gặp họa. Sợ hãi và khốn đốn.

Bố Nam không hề trách móc. Cứ nhẫn nại đi sau để khắc phục hậu quả giúp mình.

Thuở còn hai mấy ngày xưa, mình toàn nghĩ đến những người đàn ông kiểu “giải cứu thế giới”, ăn sóng nói gió, vá trời lấp biển.

Nhưng khi bốn mấy bây giờ, mình lại nghĩ về người đàn ông “bé nhỏ”.

Đó là người biết ngồi chơi, đọc sách với con, tỉ mẩn, lặng lẽ, không kêu ca, không bao giờ nói: Mẹ mày dạy kiểu gì mà để con hư thế.

Đó là người hiểu về những hy sinh của phụ nữ. Cả những hy sinh có thể nhìn thấy như ngực xệ, da nhăn sau sinh con… và những hy sinh không nhìn thấy như sẵn sàng nhường cho con chỗ đứng tốt trong đám đông, không mua một thỏi son để dành tiền mua cho con cuốn sách…

Đó là người mà bạn yên tâm sẽ già đi cùng nhau.

Là người mà bạn cãi nhau nhưng tối không ôm gối ngủ chỗ khác.

Là người cho bạn ủ đôi chân khi trời rét.

Kiểu thế, chỉ đơn giản vậy thôi.

Từ hôm qua đến giờ mình bị sốt nên lên phòng nằm. Vừa rồi bố Nam đi đến tầng 2 thì bỏ dép nhón chân để mình khỏi thức.
Cái cử chỉ ấy sao mà giống… bố mình thế. Mỗi lần mình về nhà, buổi sáng dậy ông bà cũng đi đất để khỏi làm ồn, cho con ngủ thêm chút.

Nên bỗng dưng mình rơi nước mắt.

Thỉnh thoảng mình cũng chán cái người đàn ông sống cạnh mình lắm, thấy chao ôi toàn tính xấu.

Thỉnh thoảng mình cũng nói những câu tàn nhẫn mà không cần biết sau câu nói ấy là gì, mọi sự sẽ đi về đâu.

Nhưng rồi mình lại nghĩ để có được ngày hôm nay đã đi qua biết bao nhiêu ngày hôm qua. Đi qua khốn khó với nhau, đi qua bão dông với nhau, những ngày cả hai bồng con vào bệnh viện nước mắt ngắn dài, những ngày cùng nhau thức đêm trông bố ốm, mẹ ốm…

Và mình lại mềm lòng lại.

“Bởi cuộc đời nói cho cùng chỉ là những khoảnh khắc cảm động hiếm hoi, với những cảm xúc gợi lên yêu thương và hơi ấm gia đình. Đó mới là những điều đẹp đẽ, đáng nhớ nhất”.

Nên bây giờ nếu ai nói về việc “yêu” mình cũng không mặn mà lắm.

Mình chỉ nghĩ rằng, cảm giác “cần” quan trọng hơn.

Mùa xuân, mình chúc bạn luôn “cần” một ai đó và luôn có ai đó “cần” mình, bạn ha.

Nguồn FAcebok Phan Hồ Điệp is with Đỗ Xuân Thảo.

Tags:

Sponsored Links:

Trả lời

'
'