Hồi học phổ thông, khá nhiều người theo đuổi tôi, có thời điểm bạn học cùng lớp dưới tôi 1 bàn nhà gần trường còn trêu tôi với mấy đứa cùng bàn rằng’ Phương nó yêu nhiều quá, ngày nào cũng thấy 1 thằng khác nhau theo nó đến trường mà méo hiểu đứa nào mới là người yêu của nó’
Ngày đó, tôi chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất, học giỏi đỗ đại học, chấm hết. Yêu đương là thứ không có trong tâm trí tôi và tôi không có nhu cầu, tôi ổn với cuộc sống đến trường về nhà học bài rồi hôm sau lại đi học tiếp bởi vì tôi biết rằng phía trước tôi là vào đại học là sự nghiệp trước đã.
Khi tôi không có nhu cầu yêu đương, tất cả những ai tán tỉnh tôi đều trở nên phiền phức và đáng ghét vô cùng nếu họ tán tỉnh thái quá. Tôi tự chăm sóc được bản thân, tôi vẫn vui vẻ, tôi sẽ yêu nhưng không phải là khi học sinh cấp 3. Với sự rõ ràng về đường mình sẽ đi phía trước nên tôi chả mảy may bị ong bướm xung quanh quấy nhiễu.
Khi tôi chia tay mối tình đầu, trước mắt tôi là kế hoạch sinh Sunny và 1 khoảng thời gian sống đơn độc 3 năm. Tôi hiểu rằng không thể sống vui vẻ đơn độc 1 mình sau chia tay, không thể hạnh phúc 1 mình thì khi có 2 mình đừng mơ tới hạnh phúc lâu dài, vì có 2 mình nó phức tạp hơn gấp mấy chục lần so với sống 1 mình. Hạnh phúc là thứ mình tự tạo dựng được cho bản thân chứ không phải đi gửi gắm ở một ai khác, cũng như cảm xúc vui vẻ được quan tâm là bạn tự tạo từ cách yêu thương bản thân mình chứ không phải chờ ai mang tới. Khi tôi sống như thế, tôi tin phía trước tôi là một người phù hợp, tôi chẳng cần vội vàng, bởi vì người ấy luôn ở đấy. Vì tin vào điều đó trong suốt 3 năm tôi không cần bất kì anh chàng nào quan tâm, tán tỉnh tôi, hoặc nếu có thì tôi cũng không có để tâm. Tôi có thời gian làm việc và tu tập.
Khi tôi cô đơn, vào những dịp đặc biệt như 8/3, 14/2, Noel…tôi hay xem phim, hoặc đi với chị bạn thân, hoặc đọc sách. Với tôi những ngày này cũng bình thường như bao ngày khác chứ không thấy có gì cô đơn hay tủi thân khi ko có người yêu quan tâm dẫn đi chơi… vì tôi biết phía trước mình là gì, là một người phù hợp vào đúng thời điểm. Tôi cứ vui sống thế mà chả cần bấu víu vào bất kì người đàn ông nào để mưu cầu chút sự quan tâm hoặc thú vui nho nhỏ tạm bợ vì tôi vẫn ổn.
Rồi tôi có người yêu, mỗi người 1 nơi, sống xa nhau, nhiều khi không nói chuyện được với nhau vì người ấy bận chẳng hạn. Có nhiều dịp tôi phải thức muộn, lúc đó muốn tâm sự với người ấy lắm nhưng Anh lại ngủ mất rồi. Nhiều khi thấy cô đơn lắm mà chả hiểu vì sao giữa đêm muộn lạc lõng đó, bỗng có người con trai vào hỏi tâm sự thì mình cũng không reply vì mình biết rằng phụ nữ lúc cô đơn là lúc yếu đuối nhất, lúc đó thường là lúc đêm muộn, lúc yếu đuối là lúc dễ bị cám dỗ lắm. Vì thế nên tôi không để xảy ra cái chuyện bật đèn xanh tâm sự với 1 người đàn ông khác khi không thể tâm sự với người yêu mình vì tôi biết phía trước tôi là gì?
Cuộc sống thật nhiều cảm dỗ, nếu không biết được rõ ràng rằng phía trước là gì thì con người ta rất dễ thoả hiệp và sa đà vào những thú vui những ham muốn nhất thời để khoả lấp. Nếu bị quấy rối bởi những ham muốn nhất thời thì họ sẽ luôn bị giữ chân mãi ở chỗ đó không tiến đi xa được. Cũng có nghiên cứu chứng minh rằng, người hạnh phúc và thành công là người biết trì hoãn ham muốn lại, biết nhìn về phía trước với mục tiêu rõ ràng’. Ngẫm đi ngẫm lại thấy đúng làm sao.
Tôi mong rằng, mỗi người đều biết phía trước mình là gì, để có đủ ý chí vươn tới đích, chiến thắng được cảm xúc và ham muốn nhất thời. Để lúc nào cũng thấy vui và hạnh phúc mà không cần phải có sự quan tâm chiều chuộng của bất kì ai vào những dịp đặc biệt cô đơn. Phía trước là một điều đẹp đẽ đủ lớn để cho chúng ta vượt qua được những cám dỗ ngắn hạn này.