NGƯỜI TỬ TẾ LÀ NGƯỜI RẤT PHŨ! Cứ phải sống vài triệu lần với người không ra gì thì mới thấy giá trị của cái phũ từ những người tử tế!
Chia tay. Điều tồi tệ nhất là khi lòng còn yêu. Nhưng khủng khiếp hơn cả là cái kẻ kia, cái kẻ đã nói lời chia tay với ta vậy mà vẫn ra cái vẻ tử tế thăm hỏi ta. Cái thứ tử tế rởm đời ấy không cho ta phút giây nào yên ổn để tập quên. Cái kẻ ấy tử tế thật hay rởm đời ta không biết mà ta chỉ biết cái đau là có thật. Làm sao mà quên được khi kẻ đó vẫn giáp mặt ta, hỏi han ta, nhắn tin cho ta. Thậm chí, vài kẻ khốn nạn hơn: Chèo kéo ta làm tình, ngủ nghê. Rồi mặc lại quần áo là bye bye ta. Lúc đó, ta khác nào thứ đồ chơi miễn phí, an toàn cho họ?
Giờ thì đúng chưa? Kẻ tử tế chia tay là biến mất luôn, không léo hánh vào đời ta nữa. Thành người dưng. Dửng dừng dưng với ta! Đau chỉ một lần rồi ta còn có thể sống cuộc đời mới của ta!
Ghét nhau. Điều tồi tệ nhất là ta làm gì cũng bị coi là tệ trong mắt họ. Nhưng khủng khiếp nhất là họ chẳng nói ra họ ghét ta. Họ vẫn cười với ta tươi rói. Nhưng sau lưng ta thì họ dè bỉu, nói xấu ta. Ừ thì có thể ta chẳng phải là hoàn hảo nhưng có lẽ thứ khiến ta trở nên không hoàn hảo lại chính là ta đang tưởng như họ yêu quý ta thật. Cái thứ ngu ngốc ấy khiến ta trở nên đáng thương vô cùng khi luôn tin rằng nụ cười kia là những thiện lương! Ta cứ tin một cách ngốc nghếch vậy cho đến khi ta (vô tình) thấy ra bộ mặt thật của họ qua câu chuyện khác. Có nhiều người vì thế mà suy sụp, đau khổ. Niềm tin ngây thơ vì thế cạn dần. Người sống với người trong thời cuộc văn minh mà cứ như sống giữa rừng với kẻ ăn thịt người vậy. Lúc nào cũng phải căng lên như dây đàn đề phòng và run rẩy sợ lo!
Giờ thì tin chưa, kẻ tử tế là kẻ khi ghét ta họ sẽ nói ra và quên bẵng ta ra khỏi cuộc đời của họ!
Tôi nghĩ, việc đầu tiên khi muốn làm người tử tế thì nên học từ PHŨ! Yêu có thể thầm lặng (dù chán chết đi được nếu bạn yêu mà giữ trong lòng) nhưng ghét bỏ hoặc chia tay rồi thì làm ơn, hãy THA cho đối phương. Đừng làm ra vẻ tử tế rởm rít nữa! Thứ tử tế ấy chỉ khiến người kia đau hơn thôi!