Một đôi trai gái, yêu nhau hơn 7 năm. Cô gái nói muốn kết hôn, nhưng chàng trai ham chơi, chưa đồng ý

Một đôi trai gái, yêu nhau hơn 7 năm. Cô gái nói muốn kết hôn, nhưng chàng trai ham chơi, chưa đồng ý. Hai người vì thế mà không ngừng cãi vã, cuối cùng chia tay.

Trà còn vậy, huống chi là con người?

Sau khi chia tay, chàng trai mới nhận ra bản thân vẫn không ngừng nhớ về cô gái. Nỗi nhớ ngày càng khôn nguôi, không cách nào chịu đựng nổi. Thế là, anh ta mua một chiếc nhẫn rất đẹp, chuẩn bị sẵn một bó hoa tươi, quỳ trên đường cô gái tan làm để cầu hôn. Rất nhiều người dừng lại, đón chờ màn tỏ tình ấy. Chàng trai cũng đoán rằng, cô gái nhất định sẽ bị anh làm cảm động đến rơi nước mắt.

Cuối cùng cô gái cũng đến, cô nhìn chàng trai rồi lướt qua anh như một người lạ. Người con trai không can tâm, chạy đuổi theo cô gái, hỏi: “Anh đang cầu hôn em mà, không phải trước giờ em vẫn luôn muốn gả cho anh sao?”. Cô gái trả lời, “Vào lúc em muốn lấy anh nhất, anh mang nhẫn bằng cỏ đến cầu hôn em, em cũng chấp nhận. Nhưng đi qua khoảng thời gian đó, anh có mang nhẫn vàng, nhẫn bạc đến cầu hôn, em cũng không cần nữa.”

Thứ mà bạn muốn nhất, nếu không phải trong lúc bạn cần nhất có được, vậy thì sau đó nó có đẹp đẽ, hoàn hảo đến mấy cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì.

Con người ai cũng sẽ có lúc thay đổi, ước muốn cũng vì thế mà khác đi. Có thể gặp được đúng người, yêu đúng thời điểm thực sự rất khó, cũng chẳng ai chịu đứng mãi một chỗ để đợi một người cả. Giống như việc uống một tách trà ngon vậy. Khi trà còn nóng hổi, hương thơm sẽ ngào ngạt, nhưng một khi đã để trà nguội, nhất định sẽ mất đi hương vị ban đầu, uống chỉ thêm đau.

Trà còn vậy, huống chi là con người?

 

Yêu em hết mình nhưng chẳng bao giờ muốn cưới

Thật sự từ lâu đã có ý không muốn lấy vợ, ngay cả trước khi gặp cô ấy, giờ thì tôi chỉ yêu và muốn ở bên cô ấy thôi.

Tôi 33 tuổi, tốt nghiệp đại học, về hình thức được mọi người đánh giá là đẹp trai, sáng sủa, sống tình cảm và ngoan bởi chỉ thích học và chơi thể thao chứ không hút thuốc, rượu chè, bài bạc, gái gú, ăn chơi gì cả. Tôi có anh, chị và em gái, tất cả đều đã lập gia đình, thành đạt và giàu có. Riêng tôi sau khi học xong đại học về làm việc cho nhà máy sản xuất của gia đình, sau thấy yêu thích ngành dược nên nghỉ làm và học tới ngày nay vừa tốt nghiệp xong.

Nói thật gia đình tôi cũng có tiếng tăm tại địa phương. Bố mẹ ngoại giao làm ăn quen biết rộng rãi, điều kiện gia đình tốt, lại là con trai út nên bố mẹ cũng không muốn tôi phải đi làm bon chen cho vất vả, thích học gì cứ học, học chán thì về phụ giúp việc làm ăn gia đình, không thì sẽ đầu tư vốn cho tôi làm ăn. Nói chung bố mẹ tôi cứ vẽ một lộ trình sắp đặt đâu ra đó và cứ thế mà làm theo. Con cái từng đứa một bố mẹ đều tạo dựng sẵn cho cơ ngơi, công việc, học hành xong thì tiếp nhận và lập gia đình.

Tôi chỉ thích học tập và chơi thể thao nên cũng dành rất ít thời gian cho chuyện yêu đương. Vả lại thời buổi giờ nhiều tệ nạn xã hội, lại học ngành dược nên tôi rất sợ bệnh tật này nọ, thế nên những cô gái nào sống lành mạnh, tử tế tôi mới để mắt tới. Khi yêu tôi không bao giờ tùy tiện đi quá giới hạn. Để an toàn và cảm giác thoải mái khi quen ai tôi cũng đều đặn đưa đi kiểm tra sức khỏe, xét nghiệm, tiêm phòng đầy đủ mới yên tâm. Rất nhiều cô gái thấy tôi còn độc thân, có ngoại hình hay ngưỡng mộ thành tích học tập, rồi biết gia thế nhà tôi thì chủ động làm quen, theo đuổi, nhưng nguyên tắc của tôi là vậy nên không cặp bồ bịch linh tinh.

Khi đã yêu và an tâm với cô gái nào rồi thì tôi chung thủy hoàn toàn. Trước đây tôi cũng có vài mối tình nhưng ngắn ngủi và những cô gái ấy đều đã ra nước ngoài học tập, lập gia đình. Cách đây ba năm, tình cờ một lần quạt gió thổi bay tài liệu của vài người sau ngồi lưng ra trước chân tôi. Tôi nhặt giùm và chuyển xuống lại cho họ thì mới biết sau lưng của mình có một cô gái rất xinh. Thường thì đi học tôi chọn bàn đầu ngồi để nhìn nghe cho rõ và cũng không thích giao lưu với mọi người xung quanh nên vô lớp học xong thì về ngay, chẳng bao giờ để ý hay bận tâm trong lớp có những ai, hoạt động của lớp sau giờ học thế nào.

Tôi bắt đầu chú ý đến cô gái đó. Để ý lâu tôi thấy cô ấy không như những cô gái xung quanh. Ngoài lúc học nhìn và nghe chăm chú giảng viên thì còn lại ánh mắt lúc nào cũng xa xăm lạnh lùng. Dáng vẻ cũng rất lặng lẽ, cử chỉ nhẹ nhàng, hầu như ít khi phát ra tiếng động, buổi trưa vắng đi từ tầng 3 xuống tầng một mà tôi không nghe thấy cả tiếng bước chân. Cô cũng hiếm khi nói chuyện với mọi người xung quanh, chẳng chơi với ai, học xong cũng đi về ngay hoặc hôm nào học cả ngày thì tìm một góc khuất trong trường ngồi đọc sách, tự ăn uống, nghỉ ngơi một mình rồi vào học tiếp.

Tôi cũng thấy nhiều bạn học nam khác tìm cách tiếp cận để nói chuyện với cô ấy nhưng hầu như chẳng thể khá hơn ngoài vài câu đáp lại ngắn gọn, ai đó nói gì chọc ghẹo thì chỉ cười nhẹ và quay đi không tiếp chuyện nữa. Đến khi lớp tôi có một đợt đi thực tập và chia nhóm thì cô ấy và tôi chung tổ, vậy nên tôi mới có dịp nói chuyện với cô. Ngay những câu thăm hỏi đầu tiên cô đã cho biết mình có chồng con rồi. Xong để ý tôi thấy cô không đeo nhẫn kết hôn, với lại nhìn bề ngoài không giống người phụ nữ đã sinh con gì cả.

Trong thời gian thực tập tôi thấy kiến thức kỹ năng của cô hơi yếu nên chủ động giúp đỡ củng cố lại kiến thức và làm luận văn, vượt qua những kỳ kiểm tra thuận lợi. Chính vì thế tôi trở thành người bạn thân thiết của cô. Thân nhau rồi nói chuyện tiếp xúc nhiều tôi mới thấy cô ấy có rất nhiều điểm mình yêu thích từ ngoại hình cho tới tính cách. Cô ấy học chuyên môn hơi yếu nhưng lại cực kỳ thông minh nhanh nhẹn, hiểu biết rộng, xã giao giao tiếp bên ngoài hoạt bát nhạy bén.

Thật tình tôi chỉ hơn cô ấy cái khoản học giỏi, còn lại không bằng những mặt kia. Thích cô ấy nhiều nên tôi hay quan tâm chia sẻ và lúc nào cũng kè kè bên nhau. Nhìn vào ai cũng thấy rằng chúng tôi là một cặp đang yêu nhưng thực tế là chưa ai nói gì về chuyện yêu đương cả. Một lần thấy có vẻ cô ấy như đang rất buồn và mắt như vừa mới khóc, tôi mạnh dạn hỏi thăm thì được cô thông báo chắc phải nghỉ học và về quê sinh sống chứ hiện nay căn nhà cô đang ở phải bán trả nợ, mà số nợ quá lớn, trả nợ xong cũng không có dư gì trong khi cô chỉ buôn bán lặt vặt, thu nhập không đủ để lo toan. Nay mọi cố gắng không thể kéo dài hơn nữa, thời hạn giãn nợ phải thanh toán dứt điểm.

Tới đây tôi mới thật sự biết rằng cô ấy đúng là đã có chồng con. Chồng đã mất 2 năm trước và món nợ này là do việc làm ăn của anh ấy để lại. Con đã học cấp 3 và hiện gửi nhờ ở quê ngoại, chứ bên phía chồng không có ai vì anh là trẻ mồ côi. Việc cô ấy đi học nghành này là vì muốn dùng việc học cho qua thời gian khủng hoảng chồng mất, nợ nần và muốn sau này chăm sóc con tốt hơn. Cháu bé thể chất rất kém, đau bệnh liên miên, cũng như muốn sau này về quê có việc làm chứ hồi trước chồng làm ăn khá giả nên cô chỉ ở nhà nội trợ mà thôi.

Tôi rất buồn vì không thể giúp gì bởi tuy là con nhà giàu nhưng tôi không có tài sản riêng bởi ba mẹ chưa chính thức bàn giao cho gì cả. Nhưng nếu để cô ấy bỏ học và đi xa mất thì tôi không muốn bởi đã có tình cảm mất rồi. Tôi đành an ủi động viên cô ấy việc nợ nần thế thì cứ giải quyết, còn việc ăn ở và chi tiêu sau này tôi sẽ giúp để yên tâm mà học cho xong rồi tính tiếp. Rồi cô ấy bán nhà trả nợ, đi thuê nhà trọ ở, từ đó tôi và cô ấy qua lại và chính thức yêu nhau. Hàng ngày cô buôn bán nhỏ, tới giờ thì đi học với tôi. Còn tôi vì thấy cô ấy vất vả thiếu thốn nên cố gắng giúp được gì thì giúp, từ việc buôn bán đến việc nhà tôi đều có thể vô tư làm.

Không ai có thể tưởng tượng tôi là con cưng chưa động tay làm gì ở nhà nay lại có thể lóc cóc đi chợ lựa từng loại trái cây, cân bột về cho cô ấy chế đồ bán. Những lúc con cô ấy đau bệnh tôi là người đón cháu lên thành phố đi khám chữa. Cô ấy cũng rất mạnh mẽ và thu vén cuộc sống tốt, việc tiền bạc chi tiêu đời sống tôi cũng không phải giúp nhiều gì bởi cô buôn bán cũng có thu nhập đồng ra đồng vô. Ở bên cô ấy tôi vô cùng hạnh phúc bởi ngoài chuyện hòa hợp nhau về sinh lý thì cô ấy là một người phụ nữ rất khéo léo, đảm đang, là một mẫu phụ nữ cho gia đình rất tuyệt vời.

Có điều tôi không thể cho gia đình và người thân biết được mối tình này. Tôi cũng giấu nhẹm cô ấy việc nhà mình ở chính xác nơi nào, gia thế ra sao, chỉ nói qua loa là ở khu này khu kia và cha mẹ làm gì gì đó mà thôi. Tôi biết ba mẹ sẽ không chấp nhận cô ấy khi xuất thân dân nông thôn, gia cảnh khốn khó và đã qua đời chồng có con rồi. Chúng tôi cuối cùng cũng vượt qua 3 năm trời bên nhau, chia sẻ cuộc sống học tập và tốt nghiệp. Lúc này thì việc buôn bán của cô ấy cũng không còn tốt như trước nên đã dừng. Hôm nay cô ấy gọi tôi đến và nói sẽ ra đi một nơi nào đó và bắt đầu xây dựng lại đời sống, tìm công việc làm và chuẩn bị đón con về ở chung, vậy nên cô ấy muốn chia tay.

Tôi thật sự ngỡ ngàng bởi từ lâu mặc định sẽ suốt đời ở bên cạnh cô ấy thế này, học xong rồi thì sẽ cùng làm ăn, kiếm tiền lo cho con cô ấy, tôi sẽ không cưới vợ nào khác cả. Tôi nghĩ đời cô ấy đã quá khổ rồi, nay cũng 33 tuổi, chẳng còn trẻ trung gì, nếu sau này đi bước nữa lỡ gặp người không tốt sẽ khổ hơn, cứ ở với tôi, tôi lo toan chăm sóc mẹ con cô ấy. Tôi và cô ấy cần chi phải cưới hỏi, không cần sinh thêm con vì sinh con cái thêm tạo nghiệp làm gì khi cuộc sống thời nay quá phức tạp. Mục tiêu to lớn nhất vẫn là con cô ấy hiện nay cần được chăm sóc lo cho ăn học tới nơi tới chốn, tiền hai đứa làm được sẽ mua nhà cửa cưới vợ cho con. Lúc đó cô ấy sẽ có dâu, có cháu, vậy là trọn vẹn rồi.

Cô ấy nói rằng lấy gì để tin tôi khi 3 năm qua dù tôi có kề cận qua lại nhưng rút cuộc cũng chỉ biết tôi và cái tên chứ không hề biết được gì thêm. Thật ra muốn biết thì cô ấy cũng chỉ cần bỏ ra vài triệu thuê người là có hết thông tin nhưng cô ấy muốn tôi tự giác. Tôi đã giấu như vậy thì chứng tỏ cũng không có niềm tin, ngày mai ai biết tôi thay đổi như thế nào, có ở cạnh cô ấy, làm những điều tôi hứa hay là một mai cô ấy già nua tôi bỏ? Với lại cô ấy không muốn sống kiểu vợ hờ như thế, là đàn bà dù gì cũng muốn có một nơi nương tựa, nửa đêm đau ốm trái gió trở trời có người bên cạnh chăm sóc. Con cái lớn rồi sẽ lập gia đình, không muốn ở chung hoặc ở chung không hợp nhau thì sao?

Cô ấy không thích tôi chỉ là người đàn ông chạy qua chạy lại và dù rằng từng lấy chồng nhưng cô vẫn muốn lấy chồng nữa một cách đàng hoàng tử tế, dẫu gì thì cha mẹ cô ấy cũng mong con mình có nơi có chổ ổn định và có lấy chồng thì lấy cho đàng hoàng để con cái nhìn vào mà không xấu hổ với người ngoài. Nếu không có ai lấy thì thôi, cô ấy sẽ ở vậy chứ không ở lại với tôi, dứt khoát chia tay không dây dưa kiểu này. Tôi cố gắng thuyết phục cô ấy sống theo cách tôi đề ra chứ cô ấy rời xa tôi sẽ khổ. Tôi sẽ làm tất cả, bù đắp cho cô ấy, chỉ là không thể cưới thôi, xong cô ấy vẫn lạnh lùng ra đi.

Cô ấy cho tôi thời hạn một tháng, nếu muốn tiếp tục thì hãy về thưa với ba mẹ xin cưới, không thì ít nhất cũng thông báo cho ba mẹ biết, nếu gia đình không cho cưới thì hai đứa tự đi đăng ký kết hôn và chung sống với nhau. Tôi đang rối bời, thật sự từ lâu đã có ý không muốn lấy vợ ngay cả trước khi gặp cô ấy, giờ thì tôi chỉ yêu và muốn ở bên cô ấy thôi, chưa kể gia đình tôi như vậy sẽ không bao giờ đồng ý. Còn nếu tự ý đi đăng ký kết hôn thì cha mẹ sẽ từ tôi, sẽ ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, mà tôi cũng sợ ba mẹ thấy tôi quyết định như vậy sẽ tức giận mà đổ bệnh ra mất. Tôi phải làm gì cho mọi việc tốt hơn, trọn vẹn hơn đây?

Tags:

Sponsored Links:

'
'