Rất nhiều cuộc ngoại tình bắt đầu từ câu nói: ‘anh với vợ (em với chồng) không còn ngủ với nhau nữa’.
Và sự thật đúng là như vậy, sau khi kết hôn, nhiều cặp vợ chồng không còn xem tình dục và sự thân mật là một điều quan trọng cần được ưu tiên nữa. Nhưng vấn đề ở đây không phải là tình dục, mà vấn đề ở đây là sự kết nối.
Có rất nhiều lý do khiến tình dục bị xem nhẹ sau hôn nhân, như thay đổi sinh lý và hormone, tâm lý đã thuộc về nhau, áp lực tài chính, mâu thuẫn không được giải quyết tạo nên khoảng cách cảm xúc,… Tuy nhiên, có lẽ lý do lớn nhất nằm ở việc ngay từ đầu người ta không xác định rõ ràng mục đích của việc kết hôn, hoặc xác định thiếu.
Khi người ta chỉ xem hôn nhân là nơi để ổn định, để đánh dấu thêm được một cột mốc như bao người khác, để sinh con nối dõi, để lấy động lực mua nhà, mua xe, gia tăng tài sản, làm hài lòng cha mẹ, đáp ứng được tiêu chuẩn của xã hội; mà lại không nghĩ đến những giá trị tinh thần như có thêm một người bạn đồng hành để chia sẻ cuộc sống cùng nhau, để kết nối, yêu thương và nương tựa – thì họ sẽ xem việc nuôi dưỡng những giá trị tinh thần là không quan trọng. Mà không quan trọng thì họ sẽ không để tâm, hay dành thời gian.
Người ta dần xem việc không ngủ chung giường là bình thường, không ôm ấp âu yếm nhau là bình thường, không tâm sự trước khi đi ngủ là bình thường, chơi điện thoại thay vì hiện diện trọn vẹn cùng nhau là bình thường, không nói yêu thương nhớ nhung nhau là chuyện bình thường,… Thậm chí một số người còn xem việc đó là sến sẩm, là mộng mơ, là vớ vẩn. Họ không hề nhận thức được việc chăm sóc sức khoẻ tinh thần và làm bạn với cảm xúc cần thiết với chính bản thân họ, nên họ cũng mặc nhiên cho rằng mối quan hệ không cần đến những thứ đó.
Nhưng con người được tạo nên bởi ba phần thân, tâm và trí. Nếu cơ thể (thân) cần thức ăn để duy trì mỗi ngày, thì tâm và trí cũng vậy – cũng có những nhu cầu cần được đáp ứng và dưỡng nuôi mỗi ngày để tồn tại. Và nếu không được đáp ứng thì về lâu về dài, nó sẽ gây ra rất nhiều hệ luỵ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến mối quan hệ.
Ảnh hưởng đầu tiên là về mặt cảm xúc và gắn kết. Tình dục, ôm ấp, vuốt ve giúp kích thích tiết oxytocin (hormone gắn kết) và endorphin (hormone hạnh phúc). Khi thiếu những hành động đó cùng nhau, cảm giác thân mật và an toàn sẽ giảm dẫn đến việc khoảng cách cảm xúc lớn dần. Đến một lúc, hai người trong một cuộc hôn nhân sẽ chỉ còn xem nhau ‘như một người bạn cùng phòng’, thay vì có những cảm xúc sâu sắc hơn.
Ảnh hưởng thứ hai là về giao tiếp và sự tin tưởng. Việc không chia sẻ và trò chuyện cùng nhau trước khi đi ngủ sẽ làm mất thói quen kết nối hằng ngày, không có cơ hội giải quyết những vấn đề nhỏ, để lâu dần sẽ dồn nén thành mâu thuẫn lớn. Khi người ta không đối thoại và không dành thời gian chất lượng cho nhau thì cũng sẽ không thể thấu hiểu, hỗ trợ, hay bao dung cho đối phương. Lâu dài sẽ thành mạnh ai nấy sống, thay vì vận hành cuộc sống như một đội.
Ảnh hưởng thứ ba, ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, và cũng chính là hệ quả tổng của những hệ quả phía trên, đó là nó gây nên nguy cơ rạn nứt và ngoại tình. Không thân mật về thể xác lâu dài khiến mối quan hệ trở nên ‘khô hạn’ cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, khó khơi lại lửa tình yêu. Khi một bên cảm thấy thiếu thốn về cảm xúc và thể xác, họ dễ bị rơi vào cám dỗ và tìm kiếm sự bù đắp ở bên ngoài. Mà một khi người ta đã ngoại tình, thì việc giải quyết những vấn đề của mối quan hệ không còn đơn giản nữa. Nó sẽ gây nên rất nhiều sự lộn xộn, rất nhiều hận thù, và cả những tổn thương không thể nào hàn gắn. Khổ đau cứ thế nối tiếp nhau ra đời.
(Gợi ý đọc kinh điển chủ đề ngoại tình – “Nội tình của ngoại tình”: https://tinyurl.com/noi-tinh-c-nt)
Có những trường hợp, khi đã có tuổi, hoặc khi đã trải qua một biến cố nào đó quá lớn, con người sẽ tự nhiên không còn cảm thấy hứng thú với tình dục nữa. Và hai người trong mối quan hệ sẽ trò chuyện rõ ràng về điều đó. Nhưng không phải với trường hợp nào cũng vậy, nhất là với người trẻ, đa số những cặp vợ chồng không còn mảy may hứng thú với nhau đều đang mất kết nối với nhau, và mất kết nối với chính mình. Họ cần phải ý thức rõ ràng, để cùng nhau giải quyết vấn đề ấy từ gốc rễ, không phải cứ gạt sang một bên và cho rằng nó không quan trọng là xong.
Thân mật và gần gũi cơ thể không chỉ đơn thuần là hoạt động để thoả mãn sinh lý, mà nó còn là không gian để hai tâm hồn hiện diện trọn vẹn và ‘chạm’ vào nhau sâu sắc. Đôi khi, người ta chỉ cần nằm cạnh nhau, lắng nghe nhau, nhìn vào mắt nhau, lắng nghe nhau và ôm nhau chìm vào giấc ngủ là tâm hồn của họ đã cảm thấy thoả mãn và được lấp đầy rồi.
(Theo Choose health & healing,
Ủng hộ bài gốc tại: https://tinyurl.com/khong-ngu-chung-nua)